Vào buổi sáng nọ, người thợ giầy thức giấc rất sớm. Anh quyết
định chuẩn bị căn xưởng nhỏ của anh cho tươm tất rồi vào
phòng khách chờ đợi cho bằng được người khách quý. Người
khách đó không ai khác hơn là chính Chúa, bởi vì tối qua
trong giấc mơ Ngài đã hiện ra và báo cho anh biết Ngài sẽ đến
thăm anh trong ngày hôm sau.
Người thợ giầy ngồi chờ đợi, tâm hồn tràn ngập hân hoan. Khi
những tia nắng sớm vừa rọi qua khung cửa, anh đã nghe được
tiếng gõ cửa. Lòng anh hồi hộp sung sướng. Hẳn là Chúa đến.
Anh ra mở cửa. Thế nhưng kẻ đang đứng trước mặt anh
không phải là Chúa, mà là người phát thư. Sáng hôm đó là
một ngày cuối đông. Cái lạnh đã khiến mặt mũi tay chân
người phát thư đỏ như gấc. Người thợ giầy không nỡ để nhân
viên bưu điện run lẩy bẩy ngoài cửa. Anh mời ông ta vào nhà
và pha trà mời khách. Sau khi đã được sưởi ấm, người phát
thư đứng dậy cám ơn và tiếp tục công việc.
Người thợ giầy lại vào phòng khách chờ Chúa. Nhìn qua cửa
sổ, anh thấy một em bé đang khóc sướt mướt trước cửa nhà.
Anh gọi nó laị hỏi cớ sự. Nó mếu máo cho biết đã lạc mất mẹ
và không biết đường về nhà. Người thợ giầy lấy bút viết vài
chữ để lại trên bàn, báo cho người khách quý biết mình đã đi
ra ngoài. Nhưng tìm đường dẫn đứa bé về nhà đâu phải là
chuyện đơn giản và nhanh chóng. Mãi chiều tối anh mới tìm
ra nhà đứa bé và khi anh về lại nhà thì phố xá đã lên đèn.
Vừa bước vào nhà, anh đã thấy có người đang đợi anh. Nhưng
đó không phải Chúa mà là một người đàn bà với dáng vẻ tiều
tụy. Bà cho biết đứa con của bà đang ốm nặng và bà đã không
thể chợp mắt suốt đêm qua. Nghe thế, người thợ giầy lại hối
hả đến săn sóc đứa bé. Nửa đêm anh mới về nhà, anh để
nguyên quần áo và lên giường ngủ.
Thế là một ngày đã qua mà Chúa chưa đến thăm anh. Nhưng
đột nhiên trong giấc ngủ, người thợ giầy nghe tiếng Chúa nói
với anh : “Cám ơn con đã dọn trà nóng cho Ta uống. Cám ơn
con đã dẫn đường cho Ta về nhà. Cám ơn con đã săn sóc an ủi
Ta. Cám ơn con đã tiếp đón Ta ngày hôm nay” (Trích ”Món
quà giáng sinh”