Có một người nông dân nghèo khó nhưng đạo đức. Đi đâu
anh cũng mang theo người cuốn sách kinh. Nhưng một buổi
chiều nọ, trên đường từ chợ về nhà, anh không còn thấy quyền
sách kinh trong túi của mình nữa. Anh bối rối vô cùng vì đã
đến giờ cầu kinh mà anh lại không nhớ bất cứ lời kinh nào cả.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng người nông dân ngước mắt lên trời
cầu nguyện mà không có quyển sách kinh trước mắt. Anh cầu
nguyện như sau : “Lạy Chúa, con đã phạm một điều thật đáng
trách. Sáng nay con vội vã ra đi mà không mang theo quyển
sách kinh. Mà trí nhớ của con tồi tàn, đến độ đã bao năm trời
cầu kinh mà con không nhớ được một kinh nào cả. Xin cho
phép con được làm như thế này : Con xin đọc chậm rãi mỗi
lần 5 mẫu tự. Và Chúa là Đấng quen thuộc những kinh đọc
của con, xin Chúa hãy thêm các chữ khác vào. Và như thế các
lời kinh của con được hoàn tất.
Nghe thế, Chúa liền nói với các Thiên thần : “Trong tất cả
những lời kinh mà ta nghe đọc hôm nay, đây là lời cầu nguyện
đẹp nhất vì nó xuất phát từ một tấm lòng đơn sơ và chân
thật.”
(Trích ”Món quà giáng sinh”)