Má hay có câu cửa miệng … “nhất thế giới!”. Cái gì má cũng biểu là “… nhất thế giới!”. Có củ khoai mới luộc nóng hổi, má đưa cho thằng Tèo rồi biểu: “Ăn đi nè mày! Khoai lang ngon nhất thế giới đó!”. Câu được con cá rô dưới bờ kinh má đem kho tiêu, lên mâm cơm gắp cho con Đẹt hết phần lưng ít xương, gắp cho Tèo phần lưng bên kia, gắp cho ba phần dưới bụng cũng ít xương, còn phần đầu với bụng nhiều xương má gắp vô chén mình, miệng cũng không quên biểu: “Ăn đi mấy cha con bây! Cá rô đồng ngon nhất thế giới đó!”. Con Đẹt không biết lừa xương nên bị mắc chút xíu xương còn dính trong thịt cá, nó khóc bù lu bù loa, má hết hồn hết vía. Trồng được mấy cây hành lá với rau thơm trong cái thùng nhựa bể, má ngắt cho vô nồi canh chua cá lóc. Mùi rau thơm phưng phức. Má biểu: “Hành ngò thơm nhất thế giới!”. Nói chung, tất cả mọi thứ má làm đều “…nhất thế giới” hết trọi.
Thằng Tèo với con Đẹt, hồi nhỏ, đi học thành thói quen lúc nào cũng khoe bất kể cái gì của má cũng “… nhất thế giới”. Ai dè, có hôm nó được mấy đứa bạn đánh cho bầm giập vì cái tội “nổ” banh chành. Tụi học trò đem khoe đồ ăn má nấu ở nhà, thằng Tèo với con Đẹt cứ dành “công lao” ngon “nhất thế giới!” cho má mà chê đồ của mấy đứa bạn đem theo, đâm ra mấy đứa kia tức ói máu. Sau giờ học tụi nó xán cho hai đứa mấy tát đỏ lừ mặt mày. Đánh xong còn không quên hăm he: “Nổ lần nữa tụi tao cho hai đứa mày “bùm” luôn đó!”. Mặt mày tiu nghỉu trở về ôm má xà nẹo, khóc um sùm. Má hỏi tụi nó kể hết ráo. Má biểu nín rồi lấy chai dầu gió trong túi áo ra xức, quen miệng vẫn nói: “Dầu hay nhất thế giới. Xức vô hết đau liền!” Vậy là thằng Tèo với con Đẹt nín khe vì… thấy dầu có công hiệu.
Câu nói “… nhất thế giới!” thành câu cửa miệng quen thuộc và trở thành “món riêng” không thể thiếu của má. Riết nói chuyện với bà con hàng xóm cái gì cũng khen nhất thế giới. Mấy tháng đợi lúa chín, cả nhà bóp bụng ăn khoai lang, bắp, khoai mì thế cơm. Má cũng luộc, hấp đủ kiểu. Ba hiểu cảnh nhà nên ăn ngấu nghiến. Còn thằng Tèo với con Đẹt ăn riết đâm ngán. Hai đứa nó lắc đầu, trề môi bai bải. Má biểu: “Ăn đi! Ngon nhất thế giới đó!”. Ráng nặn cho ra miếng nước miếng để kéo cho trôi cái món ngon “nhất thế giới” đang nằm ngấp ngửa ở cuống họng vô bao tử mà hai đứa nhỏ muốn trào nước mắt. Má dòm hai đứa ăn cũng muốn khóc. Đói mà! Biết làm sao! Ba cũng khóc nhưng chắc không vì ngán ngẫm món ăn ấy, mà vì thương má. Má nhìn cha con ăn mà mỉm cười. “Sao em hổng ăn?” ba sực nhớ má chưa bỏ gì vào bụng, má ậm ờ… “Em còn ít khoai luộc sau bếp. Hồi nãy để trên mặt nên chín chậm.” Ba dằn củ khoai đang cầm trên tay bẻ ra đưa vô bàn tay má rồi biểu: “Ăn đi em!”…
…
Có hôm thằng Tèo đi học về chẳng nói chẳng rằng gì với ba má và con Đẹt. Đến tuổi dậy thì, nó thành một thanh niên trong mắt bao người, kể cả má và ba cũng thấy nó khác. Trổ mã nhìn đẹp trai, bắt mắt. Nó bắt đầu biết ăn diện quần áo, vật dụng và nhu cầu ăn uống cũng theo cái “gu” riêng của nó. Nó bực mình với cái nghèo của gia đình.
-“Má thôi cái ngữ “nhất thế giới đi!”. Người ta ăn đùi gà chiên, thịt heo khìa đủ kiểu mà còn biểu “dở nhất thế giới”. Còn má thì tối ngày khoai với bắp mà đòi ngon “nhất thế giới!”
Nó khó chịu khi đứng gần ba mà nghe cái mùi sình non thúi hoắc xộc thẳng vô mũi vì… ba nó đi sên vuông cho người ta. Nó không vui khi thấy má cứ lụi hụi vá mấy cái áo mấy cái quần rồi nhận lại mớ tiền công vài chục ngàn. Lâu lâu thằng Tèo xí hoắc: “Trời! Thời buổi này ai mà đi kiếm vài chục ngàn nữa. Một ngày người ta kiếm mấy trăm ngàn, mấy triệu còn hổng thấy gì!”. Con Đẹt dù có lớn chút đỉnh nhưng tính tình vẫn trẻ con nên thằng Tèo cũng khó máu với cái kiểu ngây thơ của em mình.
“… nhất thế giới” vẫn là câu nói quen thuộc của má. Thằng Tèo nhiều lúc đâm thành tiếng nạt lại: “Thôi! Tui lớn rồi chứ có còn con nít đâu mà dụ tui cái này nhất thế giới, cái kia nhất hành tinh.” Má sựng toàn bộ cảm xúc trước câu nói của Tèo. Giây lát má lại cười, đánh trống lảng qua việc khác: “Bữa nay con học thế nào.” Má lấy bàn tay đặt lên vai Tèo, định mở miệng nói: “Con của má học giỏi nhất…” rồi thôi vì Tèo không thích kiểu nói ấy nữa.
Từ ngày Tèo lớn lên và có nhận thức về cuộc sống quanh nó, má lại buồn và lo nghĩ nhiều. Nhiều đêm trằn trọc nghĩ cho hai đứa con. Hổng lẽ muốn con mình làm con nít hoài rồi mai mốt ba má chết ai lo cho tụi nó. Tụi nó cũng phải lớn như người ta, đi làm như người ta, có vợ có chồng như người ta, sinh con đẻ cái như người ta… nhưng má sợ… sợ nó đua đòi như người ta. Đua đòi mà đúng thì hổng nói, nhưng đòi cái sai trái và vượt quá khả năng thì ba má lấy gì đáp ứng. Mà cái tuổi đương lớn nếu không được đáp ứng thì hậu quả gì sẽ diễn ra.
Từ dạo đó, câu nói “… nhất thế giới” dần bớt xuất hiện. Khuôn mặt ba và má ít khi cười tươi hay chuyện trò rôm rả như trước đây. Con Đẹt cũng ít tiếp xúc với anh hai vì hình như nó cũng dần lớn và dần hiểu chuyện như anh. Chỉ khác là nó chưa lên tiếng phản pháo với ba má như thằng Tèo đã làm mà thôi. Ba vẫn đi sên vuông. Mỗi lần đi làm về là ba tắm rửa rồi né xa xa thằng Tèo, vì ba biết nó ngại cái mùi thúi hoắc. Má cũng im ỉm làm việc kiếm từng đồng từng cắt. Thằng Tèo thấy cô đơn.
Nó cảm giác nỗi lạc lỏng rõ ràng nơi gia đình dù cố mấy cũng không tìm được. Lâu lâu má lỡ miệng nói câu gì “nhất…” rồi sực nhớ mà im thin thít, thằng Tèo lại phát cười trong bụng, nó ngẫm: “Bà già này! Mắc cười thiệt chớ!”.
…
“Má ơi! Tèo nè má!”
Khuôn mặt má với đôi mắt hoắm sâu, lõm vào bên trong. Nhẽ ra má đã không mở mắt khi giao tiếp với người khác vì mỗi lần mở mắt là mỗi lần khó khăn. Nhưng vừa nghe nhắc tiếng “Tèo” – đứa con yêu quý đi biền biệt cả chục năm mới về, thì má cố hết sức để nhướng cặp mắt vô hồn để nhìn con. Vẻ vô hồn dần mặc lấy tình cảm đong đầy, chẳng mấy chốc hai mắt má đã đỏ ửng vì muốn khóc. Mấy ngón tay cử động như cố để với tới gần Tèo, nhưng không thể. Những sợi dây truyền máu và nước biển cứ dính liền vào hai mu bàn tay. Ở những chỗ tiếp giáp kim tiêm với da bàn tay vẫn còn những vết bầm nho nhỏ.
-“Tèo! Tèo! Về… hả… con!”
Má cố kháp mấy hơi để nói được bấy nhiêu chữ. Tèo ôm quàng lấy ngang bụng của má. Con Đẹt đàng sau rờ bờ vai của Tèo, nhẹ nhắc:
-“Thôi anh hai! Để má nghỉ ngơi! Đừng để má xúc động!…”
Lời nhắc ngắt ngang nửa chừng bằng tiếng thở dài. Không dám nói tiếp vì Đẹt biết má còn nghe được rất rõ. Đẹt sợ nhắc tới cái chết sắp đến với má sẽ khiến má đau lòng. Tèo bước ra khỏi căn phòng mà má đang nằm, đi lên nhà trước với ba.
Căn nhà giờ được tu sửa lại chỉnh chu nhiều phần. Cảnh quê không mấy thay đổi. Cây cối và bầu không khí quê gợi lên cho Tèo bao nhiêu kỷ niệm thời thơ ấu. Chỉ riêng ba giờ đây tóc bạc nhiều. Hớp cốc rượu, ba hỏi: “Tèo! Chắc đợt này mày gặp má lần cuối quá!”. Tiếng nói “lần cuối!” được phát ra trên cửa miệng một người đàn ông sao nghe chua xót. Không nước mắt. Không rên rỉ. Nhưng thực lòng họ nát ra từng chút một. Đó là cảm xúc đau đớn vượt lên trên mọi giọt nước mắt. Tèo im ỉm uống rượu với ba.
Đẹt luộc mấy củ khoai, mấy trái bắp đưa lên. “Ba với anh hai ăn đi! Chiều giờ uống không chưa bỏ miếng gì vô bụng. Khoai với bắp ngon nhất thế giới đó!”. Tèo giật nảy mình lặp lại câu: “…nhất thế giới!”. Trời! Y như má! Tèo nhìn con Đẹt quay lưng đi xuống nhà sau, em gái nay đã lớn nhìn không khác gì má. Từ bờ vai, mái tóc và cả cái dáng hất hai bên mỗi bước đi nữa. Giống nhất là cái điệu “… nhất thế giới!”. Chợt Tèo ngấu nghiến củ khoai nóng hổi gần như mắc nghẹn. Nước mắt rớt lộp độp. Ba hớp ly rượu nhìn Tèo rồi cười nhẹ, nói trong lè nhè: “Ăn khoai ngon nhất thế giới mà khóc dữ vậy con!”
Little Stream
Nguồn: dongten.net